Bệnh câm là gì?
Đã Xem: 22
Bệnh câm là gì?
Bệnh câm (hay còn gọi là chứng câm, trong một số trường hợp có thể là chứng khiếm thính) là một tình trạng bệnh lý hoặc một đặc điểm thể chất, khiến người mắc không thể phát âm hoặc nói chuyện bình thường. Tuy nhiên, "bệnh câm" không phải là một thuật ngữ y tế chính thức, mà nó có thể được dùng để mô tả những trường hợp mà một người gặp khó khăn trong việc phát âm hoặc nói do các nguyên nhân khác nhau. Dưới đây là một số lý do có thể gây ra tình trạng này:
1. Chứng câm bẩm sinh:
Một số trẻ em sinh ra với chứng câm do các nguyên nhân bẩm sinh như:
-
Khiếm thính bẩm sinh: Người mắc khiếm thính từ khi sinh ra không thể nghe thấy âm thanh, vì vậy không thể học nói như người bình thường. Đây là nguyên nhân phổ biến nhất của chứng câm bẩm sinh.
-
Chứng liệt dây thần kinh số 7: Dây thần kinh này điều khiển các cơ quan phát âm, nếu bị tổn thương từ khi sinh ra hoặc trong giai đoạn phát triển, có thể dẫn đến tình trạng câm hoặc khó nói.
-
Các khiếm khuyết cấu trúc cơ thể: Một số người có cấu trúc miệng, họng hoặc thanh quản bất thường, khiến họ gặp khó khăn khi phát âm hoặc nói.
2. Câm do các nguyên nhân thần kinh:
Một số người có thể phát triển chứng câm sau khi bị tổn thương hệ thần kinh, như:
-
Đột quỵ: Một cơn đột quỵ có thể làm tổn thương các phần của não bộ liên quan đến khả năng điều khiển các cơ quan phát âm, khiến người bệnh không thể nói.
-
Chấn thương sọ não: Một chấn thương nặng ở đầu hoặc cổ có thể làm tổn thương các dây thần kinh hoặc các vùng não liên quan đến việc sản xuất âm thanh và lời nói.
-
Rối loạn thần kinh: Các rối loạn như dysarthria (rối loạn phát âm do tổn thương cơ bắp điều khiển phát âm) hoặc aphasia (mất khả năng nói do tổn thương não) cũng có thể khiến người bệnh không thể nói.
3. Câm do tâm lý (Câm tâm lý):
Trong một số trường hợp, chứng câm có thể không phải do tổn thương thể chất mà là do yếu tố tâm lý. Đây được gọi là câm tâm lý hoặc câm do stress:
-
Người bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng (chẳng hạn như trải qua một sự kiện đau thương hoặc căng thẳng quá mức) có thể mất khả năng nói tạm thời.
-
Các rối loạn tâm lý như rối loạn lo âu hoặc rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) đôi khi cũng dẫn đến tình trạng không thể nói.
4. Câm do bệnh lý hoặc viêm nhiễm:
Một số bệnh lý có thể ảnh hưởng đến khả năng nói của một người, chẳng hạn như:
-
Viêm thanh quản: Nếu bị viêm thanh quản nặng, có thể khiến người bệnh không thể phát âm.
-
Ung thư thanh quản hoặc hạ họng: Các khối u hoặc sự tắc nghẽn trong các cơ quan phát âm cũng có thể gây khó khăn trong việc nói.
-
Viêm dây thần kinh sọ: Các bệnh lý gây viêm hoặc tổn thương dây thần kinh điều khiển các cơ quan phát âm có thể gây ra tình trạng mất khả năng nói.
5. Điều trị và phục hồi:
-
Điều trị câm bẩm sinh: Đối với trẻ em bị câm do khiếm thính, việc sử dụng ngôn ngữ ký hiệu, máy trợ thính, hoặc phẫu thuật cấy ghép ốc tai có thể giúp cải thiện khả năng giao tiếp. Các trường hợp khiếm thính cũng có thể được hỗ trợ bởi giáo dục đặc biệt.
-
Điều trị câm do tổn thương thần kinh: Phục hồi chức năng ngôn ngữ, điều trị vật lý trị liệu và các liệu pháp nói có thể giúp phục hồi khả năng phát âm đối với người bị câm do tổn thương não bộ hoặc chấn thương.
-
Điều trị câm tâm lý: Đối với câm do yếu tố tâm lý, trị liệu tâm lý như hỗ trợ tâm lý và trị liệu hành vi nhận thức có thể giúp người bệnh lấy lại khả năng nói.
6. Phòng ngừa và can thiệp sớm:
-
Can thiệp sớm: Đối với trẻ em, việc phát hiện sớm tình trạng khiếm thính hoặc các vấn đề về phát âm và trị liệu kịp thời rất quan trọng trong việc giúp trẻ phát triển ngôn ngữ và giao tiếp hiệu quả.
-
Hỗ trợ từ gia đình và cộng đồng: Cung cấp một môi trường hỗ trợ và thân thiện với người bị câm giúp họ dễ dàng hòa nhập và giao tiếp. Việc học ngôn ngữ ký hiệu có thể là một lựa chọn hiệu quả trong trường hợp người bệnh không thể nói.
-
Kiểm tra sức khỏe định kỳ: Việc kiểm tra sức khỏe định kỳ có thể giúp phát hiện sớm các vấn đề về tai, mũi, họng hoặc thần kinh có thể dẫn đến chứng câm.
7. Chẩn đoán câm:
Chẩn đoán bệnh câm chủ yếu dựa vào việc kiểm tra tiền sử y tế của bệnh nhân, các triệu chứng lâm sàng và các xét nghiệm y tế cần thiết. Các phương pháp chẩn đoán có thể bao gồm:
-
Khám thần kinh: Để phát hiện các vấn đề về hệ thần kinh, đặc biệt là ở não hoặc dây thần kinh điều khiển phát âm.
-
Kiểm tra thính lực: Xác định xem người bệnh có vấn đề về nghe hay không.
-
Kiểm tra chức năng phát âm: Các bác sĩ sẽ đánh giá khả năng nói và khả năng phối hợp các cơ quan phát âm để xác định nguyên nhân gây câm.